Dưới đây là bài giới thiệu phim theo yêu cầu:
**Eternity and a Day: Bản giao hưởng buồn về thời gian và lòng trắc ẩn**
Bạn đã bao giờ tự hỏi, một ngày dài bao lâu? Với Alexandros, một nhà văn Hy Lạp đang hấp hối, mỗi phút giây trôi qua đều nhuốm màu hoài niệm, tiếc nuối và cả nỗi sợ hãi. Ông chuẩn bị cho chuyến đi cuối cùng, một hành trình không thể quay đầu. Nhưng giữa những ngày cuối đời, Alexandros gặp gỡ một cậu bé nhập cư Albania, một linh hồn lạc lõng giữa thế giới khắc nghiệt. Một giao kèo kỳ lạ nảy sinh, một cuộc trao đổi không lời hứa hẹn sẽ thay đổi vĩnh viễn cuộc đời cả hai. Alexandros quyết định đưa cậu bé về nhà, một hành động đầy tính nhân văn, một nỗ lực chuộc lỗi cho những năm tháng sống ích kỷ, khép kín. "Eternity and a Day" không chỉ là câu chuyện về một người đàn ông sắp chết, mà còn là khúc ca về sự sống, về tình người và về những giá trị vĩnh cửu vượt qua mọi biên giới.
**Có thể bạn chưa biết:**
"Eternity and a Day" (Mia aioniotita kai mia mera) là một kiệt tác của đạo diễn Theo Angelopoulos, một trong những nhà làm phim Hy Lạp vĩ đại nhất. Phim đã giành giải Cành Cọ Vàng danh giá tại Liên hoan phim Cannes năm 1998, khẳng định vị thế của Angelopoulos trong làng điện ảnh thế giới. Tuy nhiên, thành công về mặt nghệ thuật không đi kèm với thành công thương mại. Phim có doanh thu phòng vé khá khiêm tốn, chủ yếu được trình chiếu tại các liên hoan phim và rạp chiếu nghệ thuật. Giới phê bình đánh giá cao "Eternity and a Day" bởi sự tinh tế trong cách kể chuyện, những thước phim đẹp như tranh vẽ và diễn xuất đầy cảm xúc của Bruno Ganz (nổi tiếng với vai Hitler trong "Downfall"). Phim không chỉ là một tác phẩm điện ảnh, mà còn là một bài thơ về sự mất mát, về hy vọng và về khả năng kết nối giữa những con người xa lạ. Nó đặt ra những câu hỏi lớn về ý nghĩa của cuộc sống, về trách nhiệm của chúng ta đối với những người xung quanh và về giá trị của một ngày được sống trọn vẹn. Một số nhà phê bình còn nhận thấy ảnh hưởng của các nhà làm phim Tarkovsky và Antonioni trong phong cách làm phim chậm rãi, giàu tính suy tư của Angelopoulos.
English Translation
**Eternity and a Day: A Melancholic Symphony of Time and Compassion**
Have you ever wondered how long a day truly lasts? For Alexandros, a dying Greek writer, each passing moment is tinged with nostalgia, regret, and fear. He prepares for his final journey, a one-way trip. But in his last days, Alexandros encounters a young, illegal Albanian immigrant, a lost soul in a harsh world. A strange pact arises, a silent exchange promising to forever change their lives. Alexandros decides to take the boy home, an act of humanity, an attempt to atone for years of selfish, closed-off living. "Eternity and a Day" is not just a story about a dying man, but also a song about life, about humanity, and about the eternal values that transcend all borders.
**Things You Might Not Know:**
"Eternity and a Day" (Mia aioniotita kai mia mera) is a masterpiece by director Theo Angelopoulos, one of the greatest Greek filmmakers. The film won the prestigious Palme d'Or at the 1998 Cannes Film Festival, solidifying Angelopoulos's position in the world of cinema. However, artistic success did not translate into commercial success. The film had a relatively modest box office revenue, mainly being screened at film festivals and art-house cinemas. Critics praised "Eternity and a Day" for its subtle storytelling, picturesque cinematography, and the emotional performance of Bruno Ganz (famous for his role as Hitler in "Downfall"). The film is not just a cinematic work, but a poem about loss, hope, and the ability to connect between strangers. It raises big questions about the meaning of life, our responsibility to those around us, and the value of a day lived to the fullest. Some critics also noted the influence of filmmakers Tarkovsky and Antonioni in Angelopoulos's slow-paced, reflective filmmaking style.
中文翻译
**《永恒和一日》:关于时间和同情心的忧郁交响曲**
你是否曾想过,一天究竟有多长?对于即将离世的希腊作家亚历山德罗斯来说,每一分每一秒都染上了怀旧、遗憾和恐惧的色彩。他准备着最后的旅程,一段无法回头的单程旅行。但在他生命的最后几天,亚历山德罗斯遇到了一位年轻的阿尔巴尼亚非法移民,一个在残酷世界中迷失的灵魂。一项奇怪的契约产生了,一种无声的交换承诺将永远改变他们的生活。亚历山德罗斯决定带男孩回家,这是一种人道主义行为,一种弥补多年自私、封闭生活的尝试。《永恒和一日》不仅仅是一个关于垂死之人的故事,也是一首关于生命、关于人性和关于超越一切边界的永恒价值的歌曲。
**你可能不知道的事:**
《永恒和一日》(Mia aioniotita kai mia mera)是希腊最伟大的电影制作人之一西奥·安哲罗普洛斯(Theo Angelopoulos)的杰作。该片在1998年戛纳电影节上荣获了著名的金棕榈奖,巩固了安哲罗普洛斯在世界电影界的地位。然而,艺术上的成功并没有转化为商业上的成功。这部电影的票房收入相对较低,主要在电影节和艺术影院上映。评论家们称赞《永恒和一日》的微妙叙事、如画般的摄影以及布鲁诺·甘茨(Bruno Ganz,以在《帝国的毁灭》中扮演希特勒而闻名)的情感表演。这部电影不仅仅是一部电影作品,更是一首关于失去、希望以及陌生人之间建立联系的能力的诗。它提出了关于生命意义、我们对周围人的责任以及充分度过一天的价值的重大问题。一些评论家还注意到塔科夫斯基和安东尼奥尼的电影制作人对安哲罗普洛斯缓慢节奏、反思性电影制作风格的影响。
Русский перевод
**Вечность и один день: Меланхоличная симфония времени и сострадания**
Вы когда-нибудь задумывались, как долго длится день? Для Александроса, умирающего греческого писателя, каждый уходящий момент окрашен ностальгией, сожалением и страхом. Он готовится к своему последнему путешествию, к дороге в один конец. Но в последние дни своей жизни Александрос встречает молодого нелегального албанского иммигранта, потерянную душу в жестоком мире. Возникает странный пакт, молчаливый обмен, обещающий навсегда изменить их жизни. Александрос решает отвезти мальчика домой, акт гуманности, попытка искупить годы эгоистичной, замкнутой жизни. "Вечность и один день" - это не просто история об умирающем человеке, это песня о жизни, о человечности и о вечных ценностях, которые превосходят все границы.
**Что вы могли не знать:**
"Вечность и один день" (Mia aioniotita kai mia mera) - это шедевр режиссера Тео Ангелопулоса, одного из величайших греческих кинематографистов. Фильм получил престижную Золотую пальмовую ветвь на Каннском кинофестивале 1998 года, укрепив позиции Ангелопулоса в мировом кинематографе. Однако художественный успех не привел к коммерческому успеху. Фильм имел относительно скромные кассовые сборы, в основном показывался на кинофестивалях и в артхаусных кинотеатрах. Критики высоко оценили "Вечность и один день" за тонкое повествование, живописную операторскую работу и эмоциональную игру Бруно Ганца (известного своей ролью Гитлера в "Крушении"). Фильм - это не просто кинематографическое произведение, это поэма об утрате, надежде и способности устанавливать связь между незнакомцами. Он поднимает большие вопросы о смысле жизни, о нашей ответственности перед окружающими и о ценности дня, прожитого в полной мере. Некоторые критики также отметили влияние режиссеров Тарковского и Антониони на медленный, созерцательный стиль кинопроизводства Ангелопулоса.